Ăn
Tết Sài G̣n
Truyện ngắn Vĩnh Liêm
Thủy đọc lại lá thư một lần
nữa trước khi bỏ vào thùng quà gửi cho Lộc.
Nàng đă bỏ ra gần hết buổi sáng Thứ
Bảy để nắn nót lá thư và sắp xếp quà
tặng. Thủy ít khi viết thư, kể cả thư
thăm hỏi thân nhân ở Việt Nam. Cuộc sống
hối hả ở Hoa Kỳ đă làm cho nhiều người,
trong đó có Thủy, bị cuốn hút theo ṿng quay, đến
cả không c̣n th́ giờ để viết thư thăm
hỏi thân nhân và bạn bè. Nếu không có thư của
Lộc gửi về thúc giục - đă hai tuần lễ
nay rồi - chắc ǵ Thủy viết thư cho chàng. Nàng
ở nhà ngày Thứ Bảy là mất đi một ngày lương
phụ trội. Đó là một sự hy sinh thật to tát.
Những món quà mà Thủy gửi cho Lộc là do tiền lương
làm giờ phụ trội ngày Thứ Bảy. Tiền lương
căn bản của nàng chỉ vừa đủ trang
trải các chi phí trong gia đ́nh, nào là tiền thuê nhà,
tiền điện nước, tiền điện
thoại, tiền xe, tiền xăng, tiền chợ...
Thủy không bao giờ đụng tới số tiền
trợ cấp người già của mẹ nàng. Bà Cụ
dùng số tiền ấy để làm quà cho thân nhân
ở quê nhà. Mọi việc chi tiêu trong gia đ́nh đều
do Thủy đảm đang, xếp đặt đâu vào
đó thật chu đáo. Riêng quà cho Lộc là ngoại
lệ. V́ vậy, Thủy phải cố gắng làm
việc ngày Thứ Bảy để có thêm tiền mua
sắm quà tặng cho Lộc cùng các anh em Nghĩa Binh trong
tổ chức.
Chỉ c̣n ba tuần lễ nữa là tới Tết
âm lịch. Ôi chao! Sao mà một năm đi nhanh thế
nhỉ?! Thủy chặc lưỡi. Nàng đă chuẩn
bị sẵn một keo mứt gừng cho Lộc. Bên
ấy chắc là thèm mứt ghê lắm! Nàng moi thư ra,
viết thêm câu tái bút ở cuối trang thư:
“Mẹ gửi
tặng anh cùng các Nghĩa Binh năm kí mứt gừng
để đón Xuân nơi biên thùy Quê Mẹ. Bao giờ
kháng chiến thành công th́ chúng ḿnh mới được
động pḥng hoa chúc đấy nhé! Vợ và cũng là
đồng chí của anh, Thủy”
Đọc đến đoạn tái bút chắc là anh chàng
ấm ức lắm! Thủy nghĩ bụng. Chính nàng cũng
phải nén ḷng để làm gương cho Lộc. Đó là
một sự hy sinh thật cao qúi, hơn hẳn những
sự hy sinh về tài chính và thời giờ. Tổ
chức của Thủy đă từng nói như thế.
Ở đời không ai dại ǵ hy sinh hạnh phúc
êm đềm của ḿnh, nhất là những người
tuổi trẻ đầy tương lai sán lạn như
Lộc và Thủy. Thế nhưng, hai người tuổi
trẻ này dám làm, dám hy sinh. Không phải họ khờ
dại nghe lời dụ dỗ của tổ chức, mà chính
họ đă đặt lư tưởng và t́nh yêu Tổ
Quốc lên trên mọi quyền lợi cá nhân nên họ
vui vẻ chấp nhận hy sinh. Đó là một hành động
can đảm đầy cao qúi, đáng kính phục và ca
ngợi.
Thủy và Lộc gặp nhau trong một tổ
chức hoạt động chính trị. Lúc đó, Lộc
đang là Kỹ sư điện của một công ty
điện thoại lớn nhất ở Mỹ. C̣n
Thủy đang học năm chót ngành điện toán. Hai
người yêu nhau v́ có cùng chung lư tưởng giải
phóng quê hương khỏi bàn tay sắt máu của quân
thù. Cả Lộc lẫn Thủy đều có những
mối thù rất lớn đối với Cộng sản.
Sau tháng 4 năm 1975, Lộc đă phải phí phạm
cuộc đời trai trẻ trong trại tập trung
cải tạo của Cộng sản. Lúc đó, Thủy
sắp sửa thi Tú Tài hai. Biến cố 30-4-75 làm cho gia
đ́nh nàng tan nát, phân ly. Cha nàng và anh cả nàng bị
Cộng sản bắt đày ra Bắc Việt rồi
cả hai bỏ xác ngoài đó. Trong lúc đó, gia đ́nh
nàng ở Sài G̣n bị chúng tịch thu, hai mẹ con
phải sống chui rúc qua ngày ở vĩa hè. Mẹ con nàng
t́m đường vược biên, đến lần
thứ bảy mới vượt thoát được địa
ngục Cộng sản.
Ư thức được sự cần thiết
của học vấn, sau khi đặt chân lên miền
đất tự do, Lộc và Thủy tiếp tục
sự học, trước hết để cập
nhật hóa kiến thức, sau là để tiến thân
trong xă hội mới hầu đóng góp đuợc ǵ cho
công cuộc giải phóng quê hương.
Khi được biết tổ chức cần cán
bộ phục vụ tại chiến khu, Lộc t́nh
nguyện xin đi. Thủy chẳng những tán đồng
mà c̣n khuyến khích Lộc nên đi. Thế là sau lễ
thành hôn, Lộc lên đường đi vào chiến khu
ngay, chưa kịp hưởng tuần trăng mật.
Trước ngày chia tay, Thủy nói đùa với
Lộc:
- Ḿnh cách mạng mà anh, phải cách mạng cả t́nh
yêu nữa chứ!
Lộc gượng cười, tát yêu vợ:
- Em là điển h́nh của Chị Giang, lư tưởng
hơn cả những người lư tưởng!
Thủy bá cổ chồng, nói:
- Anh phải xứng đáng là người anh hùng th́
mới được em yêu và kính trọng. Nếu anh mà
tham sanh qúi tử th́ em sẽ bye-bye anh ngay. Đời người
ta chỉ chết duy nhất có một lần, thế sao
phải hèn nhát?
Lộc gỡ tay vợ ra, nói:
- Em hăy nh́n thẳng vào mắt anh, thử xem anh có
chết nhát hay không? Ở tù Việt Cộng mà c̣n chưa
chết th́ sá ǵ ở biên cương!
Thủy nựng đôi má Lộc, an ủi:
- Nói đùa với anh vậy thôi,
chứ em đă hiểu ḷng anh quá nhiều rồi và lúc nào
em cũng qúi phục anh. Anh an tâm mà đi lo việc nước,
c̣n em ở lại lo việc tổ chức cho thật chu
đáo. Lúc nào anh cần đến em th́ em sẽ đi
theo anh.
Thủy nhớ lại cảnh chia tay với Lộc mà
lấy làm thích thú, nhớ măi. Nàng đă t́m được
ư trung nhân thật xứng đáng và vừa ư. Sự hy
sinh của nàng ở hậu phương chẳng thấm vào
đâu so với sự hy sinh vô bờ bến của
Lộc ở biên thùy. Có lần nàng nhận được
tin Lộc bị sốt rét hoành hành, may mà đồng
đội cấp cứu kịp thời. Nếu không th́...
Ôi chao! Nàng không dám nghĩ tới giây phút ấy. Lộc
được tiếp hết hai chai nước biển
mới hồi tỉnh. Thế mà anh chàng chẳng hề hé
lộ tin tức ǵ cả! Thủy biên thư trách th́
Lộc bảo rằng chuyện đă qua rồi, có
nhắc lại cũng bằng thừa. Thâm tâm Lộc không
muốn làm cho Thủy nhọc tâm lo lắng cho chàng mà xao
lăng công tác của tổ chức.
Thỉnh thoảng Thủy có nhận được h́nh
ảnh cùng tin tức về Lộc do tổ chức trao
lại. Lộc chưa bao giờ trực tiếp gửi thư
cho nàng. Đơn vị của Lộc đóng quân trong
một cánh rừng ǵa, Thủy đoán thế. Nàng không
đoán ra được nơi đó là nơi nào và tên
ǵ. Nàng chỉ biết nơi đó có một đơn
vị kháng chiến, trong đó có Lộc và các Nghĩa
Binh đang làm công việc mạo hiểm, đội đá
vá trời.
Thắm thoát đă gần hai năm đánh dấu ngày
tiễn chân Lộc lên đường. Cái Tết này
nữa là hai cái Tết ở chiến khu của Lộc.
Thời gian sao mà đi nhanh thế không biết! Thủy chép
miệng. Công cuộc kháng chiến vẫn c̣n kéo dài, chưa
biết ngày nào mới chấm dứt!
Tin từ trong nước đưa ra cho biết ḷng
dân đang náo nức chờ đợi ăn cái Tết Sài
G̣n thật tưng bừng, rộn ră niềm vui của toàn
dân. Nếu ngày đó xảy ra, Thủy sẽ là người
nhanh chân nhất, nàng sẽ có mặt tại Sài G̣n để
tham dự cái Tết Vinh Quang của Dân Tộc. Nàng
chỉ chờ đợi có thế. Mọi người
ở trong nước đều mong chờ như thế.
Tổ chức của Thủy chạy hộc tốc
để lo cho đủ số tiền chi tiêu trong dịp
Tết cho Nghĩa Binh. Làm thế nào cũng phải có
tối thiểu năm trăm đ̣n bánh tét và vài
chục kư mứt để anh em Nghĩa Binh đón
Tết. Thủy nghĩ thầm trong bụng.
Công cuộc vận động của Nghĩa Trợ
Phục Quốc, một thành viên ngoại vi của tổ
chức, coi ṃi không mấy trôi chảy v́ ḷng người
ở hải ngoại có tính dè dặt. Họ như con
chim bị thương nên khi thấy cành cây cong th́ liên tưởng
đến mũi tên. Hiện trạng vàng thau lẫn
lộn, cá mè một lứa làm cho ḷng người hoang
mang, dẫn đến t́nh trạng nghi kỵ và dửng dưng,
không phân biệt được ai thật ai giả!
Trước t́nh trạng phân hóa như vậy,
chẳng nhẽ tổ chức của nàng đành khoanh tay
hay sao? Nàng không đành ḷng nh́n thấy cảnh anh em Nghĩa
Binh bóp bụng nhịn thèm trong ba ngày Tết. Thế là
Thủy phải xăn tay áo nhào vô, t́m cách xoay ngược
thế cờ, chuyển bại thành thắng.
Có lẽ ḷng thành của nàng đă thấu tới
trời xanh nên cuộc vận động tài chánh của
Thủy rất là suông sẻ. Chỉ trong ṿng hai tuần
lễ đầu, Thủy đă thu được món
tiền có thể thực hiện được vài trăm
đ̣n bánh tét và mua được vài chục kí lô
mứt đủ loại. Tổ chức của Thủy không
ngờ nàng có tài “thao lược” đến như
thế! Bỗng chốc Thủy gỡ rối cho tổ
chức, ai nấy thở phào nhẹ nhơm.
Trong một buổi họp, Thủy đề nghị:
- Tổ chức phải có đơn vị đặc
trách kinh tài th́ mới đi đường dài được.
Mà kháng chiến của chúng ta có tính cách đường
dài. Nếu tổ chức ta không đủ sức đi
đường dài th́ đừng tính đến
chuyện làm kháng chiến. Nếu làm như vậy
chỉ để khổ cho anh em Nghĩa Binh mà thôi.
Ư kiến của Thủy rất thực tế và xác
đáng, nhưng làm cách nào để “kinh tài” th́ không
có ai giải đáp được, kể cả Thủy.
“Kinh tài” là điều nan giải nhất của tổ
chức kháng chiến, v́ những người có ḷng
chỉ có sở trường chiến đấu ở
chiến trường mà thôi.
Trong tổ chức, Lộc là cán bộ năng động
và hăng say nhất. Nhưng Lộc chỉ là cán bộ
giỏi ở biên cương chứ chưa có kinh
nghiệm về kinh tài. Cả Thủy cũng vậy. Nàng
chỉ biết đưa ra sáng kiến chứ chưa có
kinh nghiệm thực hiện ư kiến đó. Thành ra,
tổ chức của nàng thiếu hẳn cán bộ có
khả năng kinh tài.
Ai cũng biết rằng một tổ chức kháng
chiến không thể ngửa tay xin tiền đồng bào,
mặc dù việc nước là việc chung của
mọi con dân Việt và đồng bào hải ngoại có
thừa khả năng nuôi tổ chức kháng chiến
tới ngày thành công. Như
thế có thực tế không nhỉ? Thủy tự
hỏi. Tại sao tổ chức không dám nói ra sự
thật cho đồng bào biết để thông cảm và
giúp sức? Nếu t́nh trạng dè dặt này kéo dài th́
liệu tổ chức sẽ cáng đáng được
bao lâu nữa? Tiến hành một cuộc cách mạng
thật là gay go, Thủy nghĩ, c̣n việc nuôi dưỡng
cho bằng được cuộc cách mạng th́ lại càng
gay go gấp trăm lần! Liệu có ai hiểu và thông
cảm cho hoàn cảnh đầy khó khăn của tổ
chức hay không?
Thủy chỉ dám nêu lên những khó khăn của
tổ chức trong phiên họp đơn vị, chứ nàng
chưa hề dám hé môi tâm sự với mẹ. Nàng e
ngại mẹ hay được tin này th́ lấy làm ưu
phiền, có thể bà vô t́nh làm cho nàng chán nản,
nhục chí rồi bỏ cuộc. Mặt khác, lúc nào
Thủy cũng hâm nóng tinh thần của chồng, an
ủi và khuyến khích chồng. Thủy t́m mọi cách
đối phó với các khó khăn về mặt tài chánh
của tổ chức để Lộc được yêm
tâm mà chiến đấu.
Từ ngày gia nhập tổ chức tới nay,
Thủy không c̣n thời giờ để nghĩ tới
cuộc sống riêng tư cho ḿnh. Ngoài giờ làm việc
ở sở, thời giờ c̣n lại của nàng đều
dành hết cho tổ chức. Thế mà nàng cảm
thấy làm chưa hết việc.
Có lần Thủy tâm sự với Lộc qua thư: “Xin
Lộc hiểu cho em, v́ lư tưởng và v́ anh mà em
phải vất vả như thế này, quên mất cả
tuổi thanh xuân và hạnh phúc riêng tư”.
Trong lá thư vừa viết cho Lộc, Thủy tâm
sự: “Lẽ ra giờ này em đang có mặt trên
phố Bolsa để mua sắm đồ Tết cho gia
đ́nh và cho chúng ḿnh. Thế mà em phải ở nhà để
chia xẻ hạnh phúc cùng anh. C̣n anh cũng v́ lư tưởng
nên giờ này phải lặn lội nơi rừng thiêng nước
độc mong t́m hạnh phúc cho dân tộc chứ không riêng
ǵ cho hai đứa chúng ḿnh. Nhưng... nếu anh có
hề ǵ th́ em ân hận suốt đời! Nhớ là lúc
nào em cũng yêu anh và ở bên cạnh anh.”
Thủy đọc lại lá thư, đến đoạn
đó th́ nàng không sao ngăn được ḍng lệ. Nàng
đang bước vào ngưỡng cửa tuổi ba mươi
đầy xuân sắc, với nhựa sống đang độ
tràn trề. Là con người, có lúc Thủy cũng không
sao tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ về hoàn cảnh
của nàng, một hoàn cảnh không giống bất
cứ một hoàn cảnh nào khác của các thiếu
nữ Việt Nam trang lứa đang tị nạn ở
hải ngoại. Thực tế có phần nào bất công
đối với những người có ḷng như
Thủy và Lộc. Có biết bao cặp thanh xuân ở
hải ngoại đang hưởng thụ vật chất
một cách say sưa. Cuộc sống của họ vô tư
đến độ tưởng chừng như họ không
c̣n dính dáng ǵ đến tổ quốc Việt Nam! Và
họ cũng chẳng hề để lọt vào tai
bốn tiếng thiêng liêng: Kháng Chiến Việt Nam!
Thảo nào đă hơn một thập niên trôi qua mà công
cuộc kháng chiến vẫn c̣n dậm chân tại chỗ.
Lỗi này do ai? Chắc chắn là không phải do tuổi
trẻ. Người đáng bị qui trách là các bậc
cha mẹ v́ họ không dạy dỗ con cái họ ḷng yêu
nước và đức tính hy sinh. Họ sống bên
lề sinh mệnh dân tộc, nhưng lúc nào có lợi
lộc th́ họ nhào vô ăn có, dành phần. Chính họ
là người dửng dưng trước nỗi khổ
đau của đồng bào ruột thịt th́ c̣n trách
chi đàn con của họ!
Thủy đă từng bỏ công quan sát tỉ mỉ
cái xă hội Việt Nam thu hẹp hiện được
mệnh danh là “Little Saigon”. Một xă hội phụ
bản được sao chép lại nguyên văn từ hai
cái xă hội trái nghịch của Việt Nam trước
và sau 1975, với đầy đủ những đặc
tính hỉ nộ ái ố của tŕnh độ dân trí
thấp kém. Nàng lắc đầu ngao ngán thương cho
số phận Mẹ Việt Nam bất hạnh, lúc nào cũng
phải gánh nặng hai vai các đống rác dơ bẩn
đang trôi lềnh bềnh ở hải ngoại.
Nghĩ đến người rồi lại nghĩ
đến ḿnh, Thủy tâm sự với Lộc qua bức
thư chúc Tết:
“Em chưa biết ngoài
phố đang bán những ǵ trong dịp Tết này.
Mẹ và em đều tiết kiệm tối đa, không
mua sắm chi cả, chỉ làm những mâm cơm thịnh
soạn cúng Ông Bà, Ba và anh Hai trong ba ngày Tết mà thôi.
Mẹ cũng ‘cách mạng’ sẽ không đi lễ Chùa
năm nay. Mẹ nói sẽ về ăn Tết tại Sài G̣n
cùng với anh và em. Tổ chức của chúng ta lúc này khá
vững, cán bộ đầy trung kiên và tinh thần
rất cao. Việc đóng góp tài chánh có phần sút kém,
nhưng em vẫn lo được ít nhất cũng trên
600 đ̣n bánh Tét, vài chục kí mứt và một con
lợn. Tiền đă chuyển đi rồi. Anh cứ yên
tâm ăn Tết cùng với các anh em Nghĩa Binh. Bên này em
cố gắng đổ thêm ‘x́ dầu’ vào. Bên ấy
anh em hăy giữ vững tinh thần chiến đấu nhé!
Hôn anh.”
Thủy nói thế để cho Lộc an tâm, chứ
thực ra nàng đă phải chạy vắt gị lên cổ.
Không phải chỉ có chừng ấy là đủ.
Khoản tiền ấy chỉ đủ cho ba ngày Tết mà
thôi. Nam thực như hổ mà lị! Nghĩa Binh phải
ăn mạnh và ăn thật nhiều để đủ
sức chịu đựng gian khổ. Rừng thiêng chướng
khí đă đốp biết bao nhiêu Nghĩa Binh yêu qúi. Ngày
nào c̣n khả năng lo bồi dưỡng được
anh em Nghĩa Binh th́ cứ lo; lỡ khi gặp lúc ngặt
nghèo th́ anh em đâu nỡ ḷng nào than trách.
Trong thư gửi cho Thủy, Lộc viết:
“Ở đây
chả biết không khí Tết là ǵ! Hôm qua anh gặp cây
Mai rừng, thấy có dấu hiệu trổ hoa nên đoán
được Tết sắp đến. Thời tiết
đă trở lạnh, thường hay rét buốt về
đêm. Bọn muỗi rừng đua nhau làm thịt
bọn này ghê quá! Mùng lưới là nhu cầu cấp
thiết nhất. Vắt cũng là tai họa lớn!
Hỏi thăm Bác sĩ giùm anh, xem có loại thuốc nào
trị được vắt hay không? Anh sẽ cho Nghĩa
Binh ăn Tết ba ngày như đă hứa, nhưng bên
đó nhớ gửi ‘x́ dầu’ gấp nhé! Bên này mong
đợi lắm đấy!”
Đọc xong thư Lộc, ḷng Thủy cồn cào,
xốn xang. Nàng lo lắng cho sức khỏe của các Nghĩa
Binh như thể những đứa em ruột thịt
của nàng. V́ thế mà Thủy đă phải vất
vả trong các tuần lễ vừa qua để vận
động cho được số tiền nuôi Nghĩa
Binh trong ba ngày Tết. Mỗi khi nhận được thư
từ của khu chiến gửi qua, Thủy lại thêm
một lần mất ăn mất ngủ. Hai tiếng tài
chánh cứ quẩn quanh trong trí năo nàng cho đến khi nào
nàng giải quyết xong mới thôi.
Có lần Thủy đ̣i qua thăm chồng một
chuyến, nhưng tổ chức và cả Lộc đều
ngăn không cho nàng đi. Lộc viết: “Đường
đi rất nguy hiểm, có đi mà ít khi có về.
Liệu em có thể lội bộ ṛng ră mười đêm
mười ngày không?” Úi
chà! Thế th́ làm sao Thủy kham cho nổi. Nàng chưa
từng chịu đựng gian khổ bao giờ nên đành
phải rút lại ư định thăm Lộc, mặc dù
sự nhớ nhung chàng đang gia tăng nhịp độ
từng lúc.
Thủy dán xong thùng quà cho Lộc th́ vừa đúng
ngọ. Mẹ nàng khệ nệ mang giỏ xách đựng
thức ăn mua từ chợ về. Hai mẹ con chuẩn
bị bữa cơm trưa. Hàng tuần, Thủy chỉ
được ăn cơm trưa với mẹ vào ngày
Chủ Nhật mà thôi v́ các ngày khác nàng phải ăn cơm
tại sở làm.
Thủy đang lặt rau th́ chợt nghe có tiếng gơ
cửa. Nghe ám hiệu, Thủy biết có người trong
tổ chức đến. Khách gơ cửa là Phong, trưởng
cơ sở của nàng.
Sau khi chào cụ Thúc xong, Phong nói với Thủy:
- Đến thăm Bác và chị Thủy để xin
bữa cơm trưa gia đ́nh, nhân thể sẽ mang thùng
quà đi gửi cho anh Lộc.
Thủy mừng rỡ, reo lên:
- Thế th́ qúi hóa! Vừa được anh đến
dùng cơm với gia đ́nh, lại được anh giúp
cho một tay th́ c̣n ǵ hân hạnh cho bằng!
Trong bữa ăn, Phong tŕnh bày sơ lược cho
Thủy biết qua công tác đặc biệt mà tổ
chức dự định sẽ thực hiện tại biên
thùy trong một ngày rất gần. Nếu kế hoạch
hoàn toàn thành công th́ kháng chiến sẽ được báo
chí ngoại quốc nhắc nhở tới, và từ đó
con đường ngoại vận sẽ khai thông.
Thủy gật gù khen:
- Tôi cũng nghĩ như anh vậy. Phải có
một kế hoạch thực tiễn và nhịp nhàng như
thế th́ mới có tiếng vang.
Sau bữa cơm, Phong cáo từ ra về ngay. Chàng mang
thùng quà đi và không quên trao cho Thủy một phong thư.
Phong căn dặn nàng chỉ nên đọc một ḿnh v́
thuộc loại mật.
Đợi cho Phong đi khuất dạng, Thủy lật
đật vào pḥng riêng để mở phong thư ra
đọc.
“Thưa Đồng chí,
“Tổ chức của chúng ta vừa thực
hiện xong 'kế hoạch L1'. Kế hoạch này do đồng
chí Lộc thực hiện và điều động.
Kết quả rất khả quan, địch chết khá
nhiều. Tuy nhiên, đổi lại bên ta đă phải
chịu sự mất mát chút ít, trong đó có các Nghĩa
Binh can trường và một cán bộ ưu tú. Tin sơ
khởi vừa nhận được sáng nay cho biết:
Đồng chí Lộc được ghi nhận bị
thất tung tại chiến trường...”
Đọc đến đây, đôi mắt Thủy hoa lên
và đôi tay nàng rụng rời. Thủy nấc lên
một tiếng cực mạnh rồi ngă lăn xuống
chiếc giường nệm. Toàn thân nàng bất động
và ướt đẫm mồ hôi. Nàng nằm mơ,
thấy đi đến một thế giới xa lạ, nơi
đó không có tiếng động, cảnh vật hoàn toàn
u tịch. Nàng nhận ra Lộc cũng đang có mặt
tại nới đó, nhưng hai người cách nhau
một bờ tường. Thủy đưa tay vẫy
Lộc nhưng chàng không nh́n thấy nàng. Cánh tay nàng
với qua bên kia bờ tường nhưng không chạm
được vai Lộc. Nàng hụt chân té xuống
một cái giếng thật sâu...
Trong lúc đó, cô bạn cùng sở gọi điện
thoại đến t́m Thủy nhưng không nghe thấy nàng
trả lời. Cụ Thúc vội vàng nhấc ống nghe.
Sau khi gác ống nghe, Cụ Thúc đập cửa pḥng
Thủy để t́m nàng th́ khám phá ra Thủy đang
nằm bất tỉnh bên lá thư của Phong. Cụ nhét
vội lá thư vào túi áo rồi lật đật
gọi xe cấp cứu.
Tại pḥng chờ đợi, Cụ Thúc ṭ ṃ nên
lấy bức thư ra đọc.
“... Sở dĩ tôi không dám báo tin trực tiếp với đồng chí v́ tôi sợ đồng chí bị xúc động mạnh nên tôi buộc ḷng phải mượn lá thư này. Xin đồng chí hăy nén cơn xúc động v́ sự việc chưa rơ ràng cho lắm. Đây chỉ là tin sơ khởi mà thôi. Xin đồng chí hiểu rằng: Không có cuộc tranh đấu nào mà không bị thiệt hại và mất mát; và cũng không có chiến trường nào mà không có đổ máu. V́ thế, tôi thành thực khuyên đồng chí nên b́nh tâm, nén cơn xúc động và chờ đợi một thời gian nữa. Biết đâu đồng chí Lộc chỉ bị lạc ở đâu đó. Chắc chắn anh sẽ t́m đường về hậu cứ. Tổ chức hy vọng như thế! Mong đồng chí tha lỗi cho tôi v́ tôi không đủ can đảm tŕnh bày sự việc trước mặt đồng chí!…”
Mắt Cụ Thúc đỏ hoe. Cụ nói vào hư không:
- Khổ chưa! Thế là gia đ́nh ḿnh lại
mất thêm một chàng rể nữa! Chiến tranh chi
lắm để làm cho mọi người phải đau
khổ! Tôi già rồi, chịu đựng đau khổ
đă quen th́ không nói làm ǵ! Chỉ tội cho con Thủy,
nó mới lấy chồng chưa đầy hai năm th́
nay lại ở góa! Lộc ơi hỡi Lộc! Rể
ơi hỡi rể! Bao giờ mẹ con ḿnh mới
được ăn cái Tết Sài G̣n như con đă
từng hứa với mẹ??
(Đức Phố, 27-11-1987)
Vĩnh
Liêm
(Trích trong tập truyện Hồi Hương - chưa xuất bản)
Contact: Vinh Liem 1 Applegrath Court, Germantown, MD 20876-5613 (U.S.A.) E-mail: vinhliem9@aol.com |
[Home]