Truyện Ngắn Vĩnh-Liêm 

Tuổi Con Ngựa

 

Truyện ngắn Vĩnh Liêm

 

      Mới 9 giờ sáng Chủ Nhựt mà chuông điện thoại đă reo vang inh ỏi và kéo dài không dứt. Tôi biết chắc chỉ có ba người thân mới để điện thoại reo dai như thế, đó là cậu em San ở Hoa Thịnh Đốn, chị Xuân-Hà ở Ḥa Lan, và chị Tư Nhỏ ở Georgia. Vừa bốc điện thoại lên th́ nghe tiếng oang oang của chị Tư Nhỏ:

      - Thu-Hà đă thức dậy chưa?

      Tôi miễn cưỡng trả lời:

      - Dạ, em đă thức rồi, chị. Có ǵ không chị?

      - Có chớ! Chị sắp về Việt Nam để trị chứng bịnh suyễn, rồi đưa anh Nghị qua đây.

      Tôi ngạc nhiên, hỏi:

      - Anh Nghị được Mỹ cho qua hay ảnh chỉ đi với tư cách du lịch, hả chị?

      - Ảnh đi theo diện HO. Mỹ mới mở lại hồ sơ cho ảnh.

      Trong t́nh thân gia đ́nh, tôi đề nghị với chị Tư Nhỏ:

      - Nếu anh Nghị đi du lịch th́ được v́ ảnh c̣n có ngày trở về. C̣n như ảnh đi theo diện HO th́ em nghĩ không nên.

      - Sao vậy?

      - V́ ảnh đă 77 tuổi rồi, lại đau ốm liên miên! Làm sao ảnh chịu nổi thời tiết mùa đông ở đây? Ảnh định bỏ xác nơi xứ người à?

      - Cái đó th́ tùy ảnh quyết định, chớ chị không có ư kiến. Chị chỉ biết đưa ảnh qua đây theo lời yêu cầu của ảnh và mấy đứa nhỏ mà thôi.

      - C̣n anh Hảo th́ sao?

      - Chị sắp bye-bye thằng chả một ngày gần đây!

      Tôi ngạc nhiên, hỏi:

      - Thế sao? Việc ǵ xảy ra vậy, chị?

      - Cách đây ba tháng, thằng chả về Việt Nam cưới vợ bé và xài hết tiền rồi. Chị bạn cho chị một vé máy bay để chị về bển lôi đầu thằng chả qua bên đây trị tội, nhưng Năm Thiện ngăn cản nên chị không đi đó chớ.

      Tôi an ủi:

      - Ảnh đă muốn như vậy rồi th́ chị c̣n tiếc chi nữa? Thôi đường ai nấy đi cho khỏe.

      Giọng bực ḿnh, chị Tư Nhỏ nói:

      - Chị tức thằng chả chẳng có t́nh nghĩa ǵ hết! Ḿnh làm muốn ră người để nuôi thằng chả, c̣n thằng chả chỉ biết có ăn chơi với gái mà thôi!

      Tôi vuốt ve chị Tư Nhỏ với giọng thầy bói:

      - Em đă nói với chị rồi mà chị không tin em. Cái tướng của anh Hảo không được tốt đâu. Lần đầu tiên em gặp ảnh tại nhà em mà em không có cảm t́nh ngay th́ chị đủ biết. Em có linh tính mà!

      Chị Tư Nhỏ có vẻ ân hận:

      - Lúc đó chị đâu có tin em. Bây giờ th́ thằng chả mới để ḷi ra cái mặt chuột trơ trẽn. Cái thằng đểu giả!

      Chị Tư Nhỏ dính hai ông chồng toàn là thứ dữ: Anh Nghị th́ mê gái, nhưng làm ra tiền; c̣n anh Hảo th́ vừa là chuyên viên hảo ngọt kiêm tài tử dài lưng tốn vải. Thiệt đúng là cái số con ngựa!

      Một lần nữa, tôi an ủi chị Tư Nhỏ cho qua lề:

      - Tại cái số của chị th́ biết làm sao hơn! Tuổi Nhâm Ngọ mà mạng nữ th́ phải vất vả và lận đận suốt đời! Bây giờ chị tính làm sao đây?

      - Chị phải lo cho anh Nghị cái đă. Dù sao th́ cũng c̣n cái nghĩa với nhau! Nếu không th́ ảnh sẽ trách chị dữ lắm!

      Tôi vấn kế:

      - Chị về bên ấy để xem sức khỏe của ảnh ra sao rồi hăy tính. Theo em biết th́ anh Nghị không đủ sức để lên máy bay đâu! Thà rằng chị gởi biếu ảnh hai trăm đô mỗi tháng để ảnh mua thuốc men và bồi dưỡng sức khỏe cho đến ngày cuối cùng; c̣n hơn là đem ảnh qua đây mà không có người chăm sóc, bỏ ảnh trơ trọi th́ cũng mang tội.

      Có lẽ chị Tư Nhỏ thấm ư nên yên lặng một phút. Chị nói buông thỏng:

      - Tới đâu hay tới đó. Thôi chị phải đi ra tiệm neo. Bye nhé!

      - Bye.

      Tôi gác ống điện thoại mà đầu óc cứ quay cuồng suy nghĩ mông lung. Nghĩ tội nghiệp cho chị Tư Nhỏ suốt đời lận đận. Gia đ́nh chị chỉ có hai anh em: Anh Ba Đường và chị. Anh Ba th́ theo vợ và có tánh nễ vợ nên bỏ mặc D́ Tám (má ruột của anh Ba và chị Tư) cho chị Tư Nhỏ nuôi.

      Hồi c̣n ở New Orleans, chị Tư Nhỏ có tiệm chạp phô nho nhỏ trong khu người da màu. Chị làm ngày làm đêm để trông coi tiệm. Anh Hảo th́ khi đến tiệm khi không. Rồi xảy ra trận cháy tiệm bất ngờ (ban đêm) làm thất thoát khá nặng v́ chị chỉ mua bảo hiểm vừa túi tiền. Sau khi nhận được tiền bồi thường (bằng phân nửa số thiệt hại), chị phải bỏ thêm tiền ra để sửa sang lại cái tiệm cho sáng sủa rồi bán cho người khác. Tiền bán được cái tiệm coi như huề vốn, trắng tay (sau khi trả nợ và đưa cho anh Hảo một mớ để dằn túi)! Kế đó, D́ Tám đau nặng, chị phải đem D́ vô nhà thương. Chị Tư Nhỏ vừa làm neo vừa chăm sóc mẹ. Anh Ba Đường rất ít khi về New Orleans thăm mẹ (và cũng chẳng có phụ giúp đồng nào) v́ phần ở xa (Houston), phần nễ vợ (vợ không cho đi th́ không dám đi). Sau đó không lâu, xảy ra trận Katrina kinh hoàng, cái nhà mobile home của chị bay về trời biến mất! Chị phải đi tị nạn ở Houston. Mới vừa chân ướt chân ráo đến Houston th́ chị Tư Nhỏ nhận được tin hỏa tốc: D́ Tám qua đời! Chị Tư Nhỏ phải tức tốc băng rừng lội suối về New Orleans để chôn cất mẹ. Kể từ đây, cuộc đời chị Tư Nhỏ được coi là “tứ cố vô than”: mẹ chết, lạc chồng (anh Hảo biến đâu mất!).

      Tị nạn ở Houston được vài tháng th́ chị Tư Nhỏ nhận được điện thoại của đứa cháu chồng (gọi anh Nghị bằng Bác) ở Atlanta, Georgia. Đứa cháu trai này hiện làm chủ một tiệm neo rất sung túc, có nhà năm pḥng ngủ, đang cần thợ neo lành nghề. Sau khi nghe đứa cháu chồng ốp-phơ cái job và chỗ ở free nên chị Tư Nhỏ nhận lời về dũa cho cháu chồng.

      Mới vừa “lạc nghiệp” (nghề dũa móng tay) nhưng chưa “an cư” (c̣n ở tạm nhà cháu chồng) ở Atlanta độ 5 tháng th́ chị Tư Nhỏ nhận được thư báo tin mừng của anh Nghị: Mỹ mở lại hồ sơ và cho đi theo diện HO (sau khi cứu xét anh đủ tiêu chuẩn). Trong thư, anh Nghị viết: “Vậy em có thể về Việt Nam để đón anh qua Mỹ được không? Thằng Huân đang thất nghiệp và bị vợ bỏ nên nó không thể về đón anh được. Chị Tư Nhỏ cầm lá thư của anh Nghị mà rụng rời tay chân. Làm sao đây? Ăn nói làm sao? Cư xử thế nào cho đúng? Nên về hay không nên về? Có nên đem anh Nghị qua Mỹ hay không? Ảnh sẽ ở đâu và sống với ai? Ai chăm sóc sức khỏe và lo cơm nước cho ảnh?”

      Một hôm, chị Tư Nhỏ gọi điện thoai cho tôi để vấn kế:

      - Chị phải làm sao đây hở Thu-Hà?

      Tôi bèn vẽ đường cho hưu chạy:

      - Chị cứ nói thẳng với anh Nghị rằng thời tiết mùa đông ở bên nầy lạnh lắm, anh Nghị không chịu thấu đâu! Ảnh không biết tiếng Anh tiếng U th́ làm sao giao dịch với người Mỹ? Chị không có nhà th́ ảnh sẽ ở đâu? C̣n thằng Huân ở tận Canada th́ làm sao nó săn sóc cho ảnh được? Thôi th́ ảnh cứ ở lại Việt Nam, hàng tháng chị gởi cho ảnh hai trăm đô để ảnh mua thuốc men và bồi dưỡng là cách tốt nhứt.

      Chị Tư Nhỏ nghe lời cố vấn của tôi th́ lấy làm đắc ư lắm.

      Chuyện xảy ra dồn dập đến với chị Tư Nhỏ tới đây cũng chưa chấm dứt. Sau trận Katrina, anh Hảo về sống với thằng con trai ở Dallas. Nhờ có số vốn mà chị Tư Nhỏ đă dúi cho anh sau cái vụ bán tiệm chạp phô ở New Orleans, anh Hảo khăn gói về Việt Nam để du-hí và kiếm đào nhí. Tin này đă lọt vào tai của chị Tư Nhỏ. Bà bạn của chị Tư Nhỏ (chủ tiệm neo ở New Orleans) bèn xúi dại:

      - Bà nên đi về Việt Nam để lôi đầu ông ấy qua đây mà nhừ cho một trận nên thân. Tôi bao bà cái vé máy bay khứ hồi đấy!

      Thấy t́nh thế không ổn, tôi khuyên chị Tư Nhỏ:

      - Chị chớ có nghe bà ấy xúi dại. Anh Hảo đă bỏ chị rồi mà chị c̣n thương tiếc chi nữa! Chị nên sống một ḿnh cho khỏe tấm thân. Nhớ để dành tiền để sang năm hai chị em ḿnh đi Châu Âu chơi một chuyến.

      Chị Tư Nhỏ ậm ừ cho qua, chớ thật tâm chị chưa dứt khoát ǵ cả. Một bên anh Nghị, một bên anh Hảo làm nặng gánh đôi vai tuổi già đáng lẽ phải về hưu.

 

      Tôi với chị Tư Nhỏ là chị em bạn d́: má tôi thứ mười, má chị Tư Nhỏ thứ tám. D́ Tư  của tôi có đứa con gái thứ tư nên chúng tôi gọi là chị Tư Lớn. V́ vậy, chị Tư con của d́ Tám được gọi là Tư Nhỏ.

      Chị Tư Nhỏ tên thật là Nguyễn Thị Ngọc-Duyên. V́ D́ Tám thôi chồng lúc d́ c̣n xuân sắc nên d́ bực ḿnh mà đổi tên họ của chị Tư Nhỏ thành Giang Thị Viên, họ mẹ. Lúc D́ Tám đi lấy chồng, ông Ngoại tôi có gởi theo một đứa ở gái để chăm sóc và hầu hạ cho D́. Sau khi D́ Tám hạ sanh được ba mặt con th́ Dượng Tám tằng tịu với một người con gái của tá điền. V́ vậy, D́ Tám ôm các con về sống với cha mẹ ruột ở Bạc Liêu. Khi chị Tư Nhỏ học hết bậc Trung học đệ nhứt cấp ở Bạc Liêu th́ D́ Tám gởi chị qua Long Xuyên để học Trung học đệ nhị cấp. Tại đây, không biết do ai xui khiến nên chị đă lọt vào “mắt nâu” (v́ thức đêm trường kỳ) của ông thầy tuồng (soạn giả cải lương kiêm đạo diễn có bút hiệu là Sa Giang). Tuy là soạn giả nổi tiếng nhưng tiền th́ lại không được nặng túi! Thế là D́ Tám phải chung của hồi môn để cặp tân-lang và tân-giai-nhân có một tổ ấm (tương đối) trong những đêm đông mưa phùn gió rét. Ông soạn giả anh rể này có máu “D” nên hễ khi có người đẹp đến gần là nam châm của ổng hút cho bằng được. Làm soạn giả một thời gian (nghèo rớt mùng tơi) th́ anh Nghị đi nhận chức Trưởng Ty ở Chương Thiện. Vẫn tánh nào tật nấy, nay lại có rủng rỉnh tiền và xe jeep, nên các cô (mộng mơ) đặt cho anh Nghị biệt danh là “người hào hoa nhất tỉnh” (lẻ). Ngày 30 tháng 4 năm 1975, anh Nghị quyết định ở lại với Tỉnh Trưởng Cẩn để tử thủ, nhưng chưa thủ được ǵ th́ Đại Tá Cẩn bị kẻ địch đem về Cần Thơ hành huyết, c̣n anh Trưởng Ty Chiêu Hồi th́ vô tù xé trọn mười cuốn lịch (Tam Tông Miếu)!

      Trước t́nh thế đen tối (như đêm ba mươi) không lối thoát, chị Tư Nhỏ đành gạt nước mắt bồng bế ba thằng nhóc (c̣n thơm mùi sữa mẹ) và cơng mẹ già lên xuồng bơi ra biển khơi nghỉ mát. May được tàu hàng Panama động ḷng trắc ẩn bốc mẹ con chị và D́ Tám lên tàu rồi ghé tặng cho Mă Lai làm khách qúi. Ở đó đâu được chừng mười tháng th́ Ca-ná-đà ra lệnh hốt người đem về miền tuyết băng lạnh cóng da người để làm đệ nhị công dân. Nhờ chị Tư Nhỏ biết chia vẹc-bờ và mớ tiếng Tây c̣n sót lại trong đầu nên mẹ con chị Tư Nhỏ và D́ Tám được một gia đ́nh giàu có bản xứ nhận nuôi. Hai thằng con lớn của chị Tư Nhỏ được đưa vào trường học để mở mang trí tuệ; c̣n thằng út v́ chưa đủ tuổi đi học nên được ở nhà, nhưng nó không được ở gần mẹ v́ ông bà bảo trợ đă nhận làm con nuôi mất rồi!

      Thời gian ở Bắc Mỹ sao mà chậm thế! Ở Ca-ná-đà được ba năm mà tưởng chừng ba chục năm! Chị Tư Nhỏ bèn bắt liên lạc với bạn bè ở Mỹ để xem có cách ǵ “giải phóng” chị ra khỏi cái xứ khỉ ho c̣ gáy này hay không. May có bà bạn mách nước: Có một ông Thiếu tá độc thân sẵn sàng bảo trợ chị qua Mỹ với điều kiện phải lấy ổng làm chồng. Cái ǵ chớ cái đó th́ dễ ợt. Chị Tư Nhỏ bèn OK ngay. Sau một thời gian làm thủ tục hành chánh, chị Tư Nhỏ bèn khăn gói quả mướp lên đường theo chồng (mới cưới, chưa biết mặt) về miền nắng ấm Louisiana. Sau này chị Tư Nhỏ mới t́m hiểu ra: Người chồng mới của chị (tức anh Hảo) là cháu của một người bạn thân của anh Nghị. Chuyện đó cũng là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là bà vợ lớn của anh Hảo là cháu gái (bà con) của chị Tư Nhỏ, gọi chị Tư Nhỏ bằng D́. Lúc anh Hảo đi vượt biên (cùng với hai đứa con trai) th́ bà vợ lớn quyết định ở lại nhà (với đứa con gái út) để giữ tài sản (cho Cộng sản tiếp thu sau này). Chuyện giải quyết ra sao, chỉ có hai người biết: Chị Tư Nhỏ và anh Hảo.

      Tôi thuyết phục măi mới được chị Tư Nhỏ bằng ḷng qua Hoa Thịnh Đốn để chị em có dịp gặp lại nhau sau 27 năm xa cách. Tôi gởi vé máy bay khứ hồi cho chị nhưng chị chỉ chịu đi có 3 ngày (một ngày đi, một ngày ở, một ngày về) v́ phải trở về Atlanta để dũa tiếp. Trong một đêm tối trời của mùa Đông lạnh giá, tôi thăm ḍ t́nh thế:

      - Chuyện của chị với anh Hảo và anh Nghị ra sao rồi?

      Với nét mặt buồn muôn thuở, chị Tư Nhỏ tâm sự:

      - Chị cũng chưa biết tính sao đây! Bỏ qua chuyện của thằng cha Hảo th́ cũng thấy tức ḿnh, nhưng dính với nó hoài th́ cũng thiệt tḥi cho cái thân già. C̣n anh Nghị th́ chị cũng chưa biết tính như thế nào! Em nói đúng đó. Bỏ ảnh sống một ḿnh th́ cũng tội; c̣n như nuôi ảnh th́ chị đâu có chỗ nào để mà nuôi!

      Tôi an ủi:

      - Với hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan của chị, em xin đề nghị với chị như thế này nhá: Đối với anh Hảo, chị nên dứt khoát quên hẳn đi v́ giữa chị với ảnh chẳng có t́nh có nghĩa ǵ cả. Với vợ lớn mà anh Hảo c̣n chẳng ngó ngàng tới, th́ với chị có nghĩa lư ǵ! Thôi đường ai nấy đi cho khỏe tấm thân già. C̣n đối với anh Nghị, chị cũng đă không c̣n giữ được mối t́nh xưa nữa th́ chuyện sống chung với nhau thật là khó xử. Như em đă nói với chị trên điện thoại, chi bằng hàng tháng chị gởi tiền về tặng ảnh để ảnh sống nốt tuổi già ở quê nhà. C̣n thằng Huân muốn về thăm ba của nó th́ nó cứ về; hoặc nó gởi tiền về tặng ảnh, nếu nó muốn.

      - Nó đâu c̣n khả năng nữa để mà về thăm ảnh!

      - Sao vậy chị?

      Với vẻ mặt buồn rầu, Chị Tư Nhỏ tâm sự:

      - Chuyện của thằng Huân th́ dài ḍng và đau ḷng lắm! Sau khi nó bị thất nghiệp, vợ nó bỏ đi lấy trai, vậy mà con nhỏ c̣n đ̣i chia đôi tài sản nữa chớ!

      - Nó là kỹ sư, lương cao, thế mà nó không c̣n tiền sao?

      - C̣n mốc ǵ đâu! Thằng Huân c̣n phải cấp dưỡng hàng tháng cho hai đứa con của nó nữa!

      - Tội nghiệp chưa! Chị tính sao đây?

      - Chị phải tiếp tục dũa để hàng tháng gởi cho nó ba trăm đô để nó có tiền tiêu trong lúc t́m việc mới.

      - Thật đúng là tuổi con ngựa! Chị phải cày cho măn kiếp!

      - Tuổi con ngựa mà em!

      Tôi đưa chị Tư Nhỏ ra phi trường Dulles. Chị em tiễn tay nhau mà ḷng đau như cắt. Hai mươi bảy năm đă trôi qua quá nhanh! Chị Tư Nhỏ bây giờ mập hơn xưa, không c̣n nét thanh tao thuở nào. Mái tóc mượt mà năm xưa, nay đă đổi màu muối tiêu; c̣n vầng trán thơ ngây tuổi thanh xuân, bây giờ đă có nhiều nếp nhăn xếp lớp.

 

(Đức Phố, 9 tháng 3 năm 2007)

Vĩnh Liêm

   Contact:    Vinh Liem

                    1 Applegrath Court, Germantown, MD 20876-5613 (U.S.A.)

                    E-mail: vinhliem9@aol.com

          [Home]