Truyện Ngắn Vĩnh Liêm

 

 

Đêm Thánh Vô Cùng

 

Truyện ngắn Vĩnh Liêm

 

 

      Tiếng chuông giáo đường thánh thoát ngân vang trong đêm Đông lạnh lẽo, báo hiệu lễ mừng ngày Chúa giáng trần sắp bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn c̣n đến hơn bốn mươi lăm phút nữa th́ nhà thờ mới chính thức làm lễ nửa đêm.

 

      Ngự ngồi vào bàn phấn, kẽ lại nét chân mày, đánh thêm lớp phấn hồng lên khuôn mặt ảo năo, phiền muộn. Đă lâu rồi, ước chừng có hơn sáu năm, Ngự chưa hề cầm đến bông phấn, thỏi son. Từ ngày Cộng sản chiếm Miền Nam, gia đ́nh Ngự xuống dốc thê thảm! Nguồn tài chánh của gia đ́nh đă hoàn toàn bị cắt dứt. Ba Ngự phải đi tŕnh diện học tập cải tạo, rồi ông bị đưa ra Bắc và sau cùng th́ bỏ xác nơi rừng thiêng nước độc. Anh Lê cũng đi tŕnh diện cùng lượt với Ba, mặc dù anh không bị đưa ra Bắc nhưng bị đày đi hết trại tù này đến trại tù khác, và rồi anh cũng đă đi về với Chúa. C̣n chị Phi, vợ anh Lê, sau khi được tin anh Lê mất, chị đă t́m cách vượt biên cùng với hai cháu nhỏ. Nhưng rồi Ngự chẳng bao giờ nhận được tin tức của chị Phi cùng với hai cháu! Mặc dù sức yếu, mẹ Ngự cũng phải xông xáo để t́m kế sinh nhai cho gia đ́nh, một mặt tiếp tế thực phẩm cho anh Lê và Ba khi hai người c̣n sống trong trại tù, mặt khác bà phải dành dụm tiền để cho Ngự vượt biên. Bà cụï nhất định ở lại chờ ngày anh Lê và Ba trở về. Nhưng ngày ấy không bao giờ hiện thực!

 

      Ngự rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến Mẹ, anh Lê và Ba. Phần Ba th́ đă yên phận rồi, mặc dù khi chết ông không được dịp nh́n mặt vợ con và xác ông th́ bị vùi dập nơi xó rừng Việt Bắc. Ngự thấy thương Mẹ vô cùng! Nàng đâu muốn xa Mẹ. V́ bà cụ thôi thúc nên nàng buộc ḷng phải ra đi. Nàng tự hỏi: Ra đi để làm ǵ khi t́nh thân yêu ruột thịt bị xa ĺa, chia cách? Ra đi để được sống an nhàn nơi xứ người hay vẫn măi măi ôm bên ḿnh nỗi đau buồn xót xa? Ngự tự hỏi chính ḷng ḿnh, nhưng nàng lại không dám nghĩ đến câu trả lời.

 

      Cái giá Tự Do bao giờ vẫn đắt, Ngự nghĩ thế. Và cái giá ấy c̣n đắt hơn cả ngọc ngà châu báu của các ông hoàng bà chúa. Tám lượng vàng để đổi lấy Tự Do, thật chưa thấm vào đâu nếu so với tiết trinh của người con gái. Những sự vất vả, gian nguy trong chuyến hải tŕnh cũng không thấm ǵ nếu so với những giờ phút kinh hoàng trên hoang đảo! Ngự phải cố nuốt chính nước mắt của ḿnh để c̣n can đảm mà sống c̣n. Ngự phải cố gắng xua đuổi các cơn kinh hoàng cùng cực ấy để c̣n được gọi là con người -- một con người mang cái thân thể nát nhầu cùng cực qua bao cơn băo táp vùi dập của bọn mặt người tâm thú nơi hoang đảo xa xôi. Chúa đă ban cho Ngự một nghị lực thật phi thường, vượt qua các cơn đau đớn cùng cực đó. Chúa đă làm sống lại nơi nàng một ư chí phi thường. Chúa ơi! Con đă làm ǵ nên tội mà hôm nay con phải bị thử thách và hứng chịu nỗi đau khổ triền miên cùng nhục nhă ê chề này? Ngự không dám cho mẹ nàng hay sự bất trắc đă xảy đến với nàng trên đường vượt biển. V́ cái hung tin đó sẽ làm cho mẹ nàng gánh nặng thêm nỗi đau khổ. Mẹ đă hứng chịu đau khổ quá nhiều rồi, đă quá sức đối với cái thân già c̣m cơi yếu đuối, th́ lẽ nào nay lại chất chồng thêm lên vai mẹ những nỗi nhọc nhằn vô cớ? Thà một ḿnh Ngự chịu đựng nỗi đau buồn bất tận đó. Một ḿnh nàng biết, một ḿnh nàng hay. Dù có nói ra th́ chắc ǵ nàng sẽ vơi được nỗi buồn đau? Một người mà Ngự tin rằng sẽ sẵn sàng bao dung, tha thứ, và cảm thông nàng, đó chính là Chúa. Chúa ngự trên cao nhưng Chúa luôn luôn soi sáng tâm con người. Chúa yêu thương muôn loài. Chúa nâng đỡ vạn vật. Chúa cứu thế. Chúa hy sinh mạng sống để cứu thế nhân. Chưa bao giờ Ngự cảm thấy gần gũi với Chúa như lúc nầy. Chỉ có Chúa mới làm cho Ngự an tâm và vững tin để mà sống. Xin Chúa yêu thương con, Chúa ơi!

 

      Ngự lau nước mắt, định tâm không suy nghĩ thêm nữa. Ḷng nàng thanh thản trở lại sau khi vực nước mắt đă cạn. Ngự khoác chiếc áo ngự hàn, rồi thong dong bước ra đường. Cơn gió lạnh mùa Đông làm Ngự phát rùng ḿnh. Nàng thọc hai tay sâu vào túi áo để t́m hơi ấm. Bước chân Ngự đạp lên lớp tuyết đong đá nghe lào xào. Tuyết đă bắt đầu rơi từ chập tối, lúc Ngừ vừa ra khỏi sở làm. Đêm Noël lạnh lẽo khiến ḷng Ngự càng trống vắng hơn bao giờ hết. Ngôi giáo đường ở cách xa nhà Ngự năm khu phố, thế mà Ngự vẫn thích đi bộ để t́m cảm giác cô đơn trong đêm Chúa ra đời. Chúa cũng cô đơn như bao người ở dưới trần thế này. Chính v́ thế mà ḷng Chúa mới bao dung và nâng đỡ con người trong cơn hoạn nạn ở trần gian.

 

      Ngự vừa đi vừa ngước nh́n các dăy lầu cao. Toàn khu phố bị phủ một màu tuyết trắng tinh. Các thân cây gầy guộc, xác xơ vẫn đứng im ĺm chịu đựng cơn tuyết phủ dập vùi. Con người nào có hơn ǵ cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế. Thế mà Quốc tế Cộng sản muốn làm chủ toàn vũ trụ! Chúng sẽ xây dựng được ǵ hay chỉ đầy đọa nhân dân để thỏa măn dục vọng thấp hèn của chúng?

 

      Tiếng chuông giáo đường lại ngân vang từng hồi, như giục giă Ngự nên cất bước nhanh hơn. Nhưng bước chân nàng dường như bị sức vô h́nh nào đó đang tŕ kéo làm cho nàng bước chậm lại và toàn thân nàng lảo đảo, muốn té xuống mặt đường. Đôi mắt Ngự hoa lên. Nàng không c̣n nh́n rơ cảnh vật xung quanh nữa. Tất cả khung cảnh xung quanh như chuyển động, ngả nghiêng, xô đẩy nhau. Ngự dang cánh tay yếu đuối với mong ước vớ được trụ điện gần nhất ở bên đường để giữ thăng bằng, nhưng đă muộn. Toàn thân nàng té xấp xuống lớp tuyết lạnh giá bên đường...

 

*

* * *

 

      Ánh sáng đầu ngày len lỏi xuyên qua lớp kính màu xanh nhạt của cánh cửa sổ bệnh viện, nó chạy thẳng vào tận chiếc giường nơi Ngự đang nằm. Nàng dụi mắt trở giấc trong ngơ ngác. Ngự không định tâm được là nàng đang ở đâu. Không một tiếng động chung quanh. Cũng không có bóng người lai văng. Căn pḥng màu xanh nhạt, chắc chắn không phải là pḥng của Ngự. Chiếc giường nệm cao và hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, lại càng không phải là chiếc giường của nàng. Ngự đang khoác chiếc áo màu xanh nhạt da trời, chiếc áo mà nàng chưa hề mua bao giờ. Ở đầu giường, cạnh chiếc tủ lạnh, một b́nh nước biển có sợi dây cao su dài đang nối liền với cánh tay phải của nàng. Ngự cảm thấy cái đầu nặng trĩu như có vật ǵ đang gh́ xuống. Ngự định thần và đưa mắt lướt nhanh một ṿng khắp căn pḥng, nhưng mọi vật đều xa lạ đối với nàng. Ngự không nghĩ ra được tại sao nàng lại nằm ở nơi này? Ai đă đưa nàng tới đây? Nàng đă gặp phải chuyện ǵ? Ngự chỉ nhớ loáng thoáng là đêm hôm qua nàng đang đi lễ nửa đêm. Nàng đă đi bộ dưới mưa tuyết. Không có ai đi gần nàng và nàng cũng chẳng nh́n thấy ai ở chung quanh. Thế th́ tại sao giờ này nàng lại nằm ở đây, trong một căn pḥng xa lạ?

 

      Cánh cửa pḥng chợt mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng trắng chậm răi bước vào, trước ngực đeo ống nghe. Ngự đoán chừng đó là y sĩ. Ngự nhắm mắt lại, giă vờ ngủ. Vị bác sĩ bước nhè nhẹ đến bên giường Ngự rồi đặt bàn tay lên trán nàng để xem xét. Ngự vẫn nằm im, theo dơi từng cử động của người y sĩ.

      - Ngự đă khoẻ chưa?

      Câu hỏi bất chợt làm Ngự giật ḿnh. Ai lại biết tên ḿnh thế nhỉ? Ngự tự hỏi. Lại là giọng nói của người Việt! Nàng khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.

      - Tôi là Minh, viên Bác sĩ nói. Chắc Ngự c̣n nhớ?

      Câu hỏi lần này làm Ngự không thể không mở mắt ra. Bác sĩ Minh ra dấu bảo Ngự nằm yên. Ngự không nhận ra khuôn mặt của Minh, nhưng tên Minh th́ nàng c̣n nhớ, và chỉ nhớ một cách lờ mờ.

      - Ngự đă quên tôi rồi sao? Bác sĩ Minh hỏi tiếp.

      Ngự lắc đầu ra vẻ không nhớ.

      Minh nói tiếp:

      - Hồi ở Dakao, ngày nào tôi cũng nh́n thấy Ngự đi học về. Lúc đó Ngự hăy c̣n bé nhỏ, đâu chừng muời lăm hay mười sáu ǵ đó.

      Ngự nhíu mày, nói:

      - Thế th́ làm sao Ngự nhớ cho được! Đă trên mười năm rồi c̣n ǵ!

      - Nhưng có một kỷ niệm mà chắc Ngự c̣n nhớ? Minh nói. Hôm ấy xe đạp của Ngự bị xẹp bánh, tôi được hân hạnh đưa Ngự tới trường. Dù chỉ một lần thôi nhưng tôi vẫn c̣n nhớ măi.

      - H́nh như lúc đó đang vào mùa Giáng Sinh? Ngự hỏi.

      - Vâng, đúng vậy.

      Ngự thắc mắc hỏi:

      - Tại sao Ngự lại nằm ở đây, Bác sĩ?

      Bác sĩ Minh lấy thêm gối để kê đầu Ngự được cao hơn. Bác sĩ Minh ngắm nghía gương mặt nàng một lúc rồi thong thả đáp:

      - Ngự đă bị cảm lạnh và ngất xỉu bên đường, được xe cứu cấp chỡ vào đây hồi đêm qua. Ngự bị mất máu khá nhiều v́ø thiếu dinh dưỡng.

      - Bao giờ Ngự được xuất viện, Bác sĩ?

      - Có thể nội trong ngày hôm nay, nhưng tôi chưa chắc lắm. Tôi sẽ khám lại rồi mới trả lời cho Ngự được. Tuy nhiên, dù xuất viện sớm hay muộn, Ngự cần phải tịnh dưỡng ít nhất là ba hôm nữa mới có thể đi làm việc lại được.

      - Nhưng Thứ Hai Ngự phải đi làm việc! Ngự không thể nghỉ lâu được!

      - Tôi sẽ cấp giấy dưỡng bệnh cho Ngự, xin Ngự đừng lo. Ngự cứ nằm ở nhà tịnh dưỡng. Nếu có cần điều chi, Ngự cứ gọi điện thoại cho tôi.

      Ngự lắc đầu, tự tin:

      - Chắc là không có ǵ cần đâu, Bác sĩ!

      - Xin Ngự đừng gọi tôi là Bác sĩ nữa! Cứ gọi Minh là được rồi. Được gặp lại Ngự là tôi mừng lắm. Chỗ đồng hương với nhau, nhất là bằng vào những cảm t́nh xưa cũ, tôi thật vô cùng cám ơn Chúa đă dẫn dắùt Ngự tới đây.

      - Điều đó rủi hơn là may, Ngự đáp. Chắc là Chúa không thương Ngự nên đă để cho Ngự ngất xỉu ở dọc đường!

      Bác sĩ Minh kéo chiếc ghế da bốn chân lại gần bên giường Ngự rồi ngồi xuống, nói:

      - Tôi nghĩ đây là dịp may cho tôi, v́ nếu Ngự không bị ngất xỉu dọc đường th́ làm sao tôi được dịp gặp lại Ngự!

      Giọng Ngự trách móc:

      - Bác sĩ muốn thế sao?

      Bác sĩ Minh cười cười, giọng trêu tức:

      - Tôi đă muốn như thế từ lâu và lời cầu nguyện của tôi đă được Chúa thương.

      Ngự biết Minh đang tán tỉnh ḿnh, nhưng nàng vẫn làm mặt nghiêm, hỏi:

      - Bác sĩ đă cầu nguyện điều ǵ?

      - Tôi cầu nguyện Chúa hăy đem Ngự đến với tôi.

      - Để làm chi, Bác sĩ?

      - Chắc Ngự không ngờ là tôi đă qúi mến Ngự?

      Ngự thản nhiên, lắc đầu:

      - Không.

      - Ngự không biết là tôi đă yêu Ngự hay sao?

      - Không.

      - T́nh yêu của tôi đối với Ngự, chắc Ngự không thể hiểu được, nhưng Chúa đă biết.

      - Ngự chưa hề yêu ai!

      - Nhưng có người đă và đang yêu Ngự.

      - Bác sĩ nói thế, Ngự thành thật cám ơn. Nhưng Ngự tự biết Ngự chưa hề yêu ai!

      - Rồi một ngày nào đó Ngự sẽ biết.

 

      Càng đấu lư với Minh, chẳng những Ngự không thấy mệt thêm, mà c̣n cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Ngự than khát nước. Minh mở tủ lấy nước lọc cho nàng. Ngự để mặc cho Minh chăm sóc. Ai biểu dại gái chi cho khổ thân, Ngự thầm nghĩ. Anh chàng này có tật nói dai gớm. Tưởng đến chăm sóc bệnh nhân, nào ngờ lại tán tỉnh bệnh nhân. Coi chừng có ngày mất việc đấy nhé!

 

      Bác sĩ Minh cất ly nước, nói tiếp:

      - Tôi rất tiếc là đă không có dịp trở lại Sài-g̣n để thăm Ngự. Ngày đưa Ngự tới trường là ngày cuối cùng của tôi ở Việt Nam.

      - Bác sĩ đi du học?

      - Vâng. Tôi sang đây từ dạo đó, rồi không có dịp trở lại quê hương nữa v́ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đă cắt đứt nhịp cầu liên lạc.

      - Bác sĩ trở lại chẳng ích ǵ! Giọng Ngự cay đắng. Ở đây sung sướng hơn!

      Bác sĩ Minh lắc đầu, nói:

      - Ngự hiểu lầm tôi. Trong thâm tâm tôi rất mong muốn trở về Sài-g̣n, trước hết là để gặp lại Ngự và gia đ́nh, sau là để được phục vụ cho quê hương.

      - Nhưng quê hương đă tan nát hết rồi! Bác sĩ làm được ǵ?

      - Tôi không nghĩ như thế. Ít ra cũng làm được điều ǵ hữu ích, lẽ nào không? Ngày tôi ra trường là ngày Miền Nam sụp đổ, v́ thế mà dự định của tôi bất thành. Tôi ngỡ là Ngự đă đi lấy chồng rồi…

      - Ngự chẳng có ư định lấy chồng. Sống độc thân bao giờ cũng thoải mái và tự do hơn.

      - Nhưng cảm thấy cô đơn hơn người có gia đ́nh khi gặp hoạn nạn, Minh ngắt lời Ngự. Bây giờ Ngự đă thay đổi cái ư định cũ rích ấy chưa?

      - Ngự sẽ không bao giờ thay đổi ư định của ḿnh. Ngự c̣n mẹ già ở quê nhà. Bấy nhiêu trách nhiệm chưa lo tṛn th́ làm sao đành ḷng đi lấy chồng, Bác sĩ!

      Câu nói của Ngự làm Minh suy nghĩ. Trường hợp của Minh cũng tương tự như thế, chỉ có khác một điều là cha của Minh không phải đi tù học tập cải tạo, nhưng tài sản th́ bị tịch thu hết cả! Minh cố gắng làm vui, giọng tha thiết:

      - Ngự nên t́m người bạn đồng hành để cùng chia xẻ gánh nặng ấy với Ngự. Tôi hiểu được và thông cảm hoàn cảnh của Ngự nên muốn được cùng chia xẻ niềm đau và gánh nặng với Ngự.

      - Xin cám ơn Bác sĩ! Gánh nặng của Ngự th́ chính Ngự phải lo. Ngự không dám làm phiền tới Bác sĩ!

      - Tôi nghĩ sẽ có một ngày Ngự sẽ thay đổi thái độ. Ngự cứ tin lời nói của tôi đi!

      - Ngự không tin như thế. Đời Ngự đă gặp nhiều rủi ro hơn là may mắn và đă quen chịu đựng rồi nên ít khi cần đến sự giúp đỡ của người khác. Vả lại, Bác sĩ chưa biết ǵ về Ngự th́ làm sao Bác sĩ yêu cho được?

      - Sao Ngự biết tôi chưa biết ǵ về Ngự? Tôi đă t́m hiểu Ngự từ dạo đó qua anh của Ngự.

      - Bác sĩ có quen với anh Lê à?

      - Chẳng những quen mà c̣n thân nữa. Tôi vô t́nh quá! Độ này Lê ra sao? Có tin tức ǵ về Lê không?

      - Anh Lê đă bỏ xác trong lao tù Cộng sản rồi!

      - Tội cho Lê quá! Lê đă được Chúa rước đi. C̣n Bác trai th́ sao?

      Ngự lắc đầu:

      - Ba của Ngự cũng đă ra người thiên cổ rồi! Ba chết ở ngoài Bắc cơ, c̣n anh Lê th́ chết ở trong Nam.

      - Khổ chưa! C̣n bác gái hiện giờ ở đâu?

      - Mẹ vẫn c̣n ở lại Việt Nam, nhưng không c̣n ở Dakao nữa v́ nhà cửa đă bị chúng lấy mất rồi!

      - Cho phép tôi biên thư thăm Bác nhé!

      - Đó là nhă ư của Bác sĩ, nhưng Ngự không tin bà cụ nhớ tên của Bác sĩ đâu!

      - Điều đó không hề ǵ. Tôi sẽ viết thư xin phép Bác… nói rằng tôi đă yêu Ngự.

      - Xin Bác sĩ đừng làm như thế!

      - Vậy th́ nhờ Ngự viết thư hộ cho tôi nhé!

      - Điều đó lại càng không thể xảy ra. Xin Bác sĩ cho Ngự được yên thân!

 

      Bác sĩ Minh thong thả đứng lên, bước lại gần cửa sổ, mắt nh́n xuống mặt hồ. Mặt nước trong hồ đă đóng thành băng, như ḷng Ngự đă băng giá. Cô gái này quá cứng rắn, Minh nghĩ, phải là người có nhiều quả cảm. Nhưng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Ngự sẽ phải thay đổi thái độ của nàng.

      Minh quay lại nói với Ngự:

      - Bây giờ tôi có việc cần phải đi, Ngự nằm nghỉ cho khỏe nhé! Tôi sẽ trở lại sau khi xong việc.

      Ngự nói lí nhí trong miệng:

      - Cám ơn Bác sĩ.

 

      Sau khi Minh đi rồi, Ngự cảm thấy cô đơn lạ. Dù sao Minh cũng là người đồng hương và ăn nói có duyên. Có Minh ngồi bên cạnh, Ngự như quên hết mọi phiền muộn và lo lắng. Giờ th́ Ngự bắt đầu nghĩ lan man tới cảnh một ḿnh sau khi trở về chung cư. Sự cứng rắn quá mức không làm cho cuộc đời vui thêm, mà trái lại càng buồn chán thêm. Bất chợt Ngự cảm thấy cần có một chút ǵ để sưởi ấm cơi ḷng băng giá. Ngự muốn xua đuổi h́nh ảnh của Minh ra khỏi ngăn trí nhớ, nhưng nó măi bám chặt ở đó.

 

      Bác sĩ Minh trở lại khi Ngự vừa thức giấc. Nàng đă ngủ một giấc thật dài và ngon lành. Ngự đ̣i Minh cho nàng xuất viện. Sau một hồi xem mạch kỹ càng, Minh nói:

      - Ngự đă khá rất nhiều so với buổi sáng nay, có thể xuất viện được. Tôi sẽ lo thủ tục xuất viện và đưa Ngự về nhà. Tối nay tôi sẽ trở lại nhà để đón Ngự đi xem lễ.

      Nét vui mừng hiện rơ trong đôi mắt long lanh, Ngự nói:

      - Ngự thành thật cám ơn anh. Chúa đă làm cho Ngự sống lại qua bàn tay của anh. Điều này Ngự sẽ không bao giờ quên.

      Minh tươi cười, nói:

      - Và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên cuộc gặp gỡ hi hữu này. Bây giờ Ngự không c̣n khư khư giữ ư định cũ nữa chứ?

      Ngự bẽn lẽn gật đầu:

      - Dạ.

 

      Minh d́u Ngự xuống lầu để làm thủ tục xuất viện. Trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, Minh nói với nhân viên trực:

      - Ngự là bạn gái của tôi. Mọi chi phí để tôi thanh toán nhé!

 

(Suối Bạc, 27-11-1981)

Vĩnh Liêm

(Trích trong tập truyện Hạnh Phúc Phía Bên Kia, chưa xuất bản)  

 

   Contact:   Vinh Liem

                   1 Applegrath Court, Germantown, MD 20876-5613 (U.S.A.)

                   E-mail: vinhliem9@hotmail.com

          [Home]